Ngày bé khi được hỏi về ước mơ bản thân thì mình auto có 1 khuôn trả lời là: “con muốn trở thành bác sĩ để khám bệnh cho ba mẹ”. Hong biết mọi người có cùng ước mơ như vậy hong chớ mình hỏi mấy nhóc nhỏ thì đứa nào cũng dị - ước mơ quốc dân 🥰. Lúc ấy, mình chỉ biết ước mơ thì là phải trở thành người này người kia, làm nghề gì đó to to. Nhưng dần dà thì mình lại cho rằng ước mơ đơn giản đó là những ước mong mà mình muốn thực hiện ở khoảng thời gian nào đó trong tương lai và chúng ta có thể nhiều ước mơ, chứ hong phải là chỉ một, duy nhất mới được xếp à ước mơ.
Đấy xong rồi mỗi năm mình đều có thêm một ước mơ, đến nỗi mình viết những điều ấy ra, gấp lại và cho vào một chiếc lọ. Trong chiếc lọ ấy có một điều mình đã viết là:
“mình muốn có một trip chỉ có gia đình mình 4 người”
Lý do vì sao mình lại mong ước điều đó thì chắc có lẽ là vì gia mình hồi trước không có nhiều điều kiện bao gồm cả chuyện tiền bạc và thời gian. Ba mẹ mình thì đều đi làm mỗi ngày, nhà mỗi người một việc, gặp nhau vào lúc 6h-8h tối trong bửa cơm và sinh hoạt ở nhà. Mình và anh hai thì đi học nhưng do anh em cách nhau kha khá tuổi nên đến năm mình lớp 6 thì anh hai đã đi học xa nhà rồi. Xong sau này có 1 khoảng thời gian tầm 6 năm vì một số lý do anh hai không về nhà nữa cơ nên nhà có đủ 4 người là điều hiếm hoi với mình. Cộng với chuyện các gia đình ở quê nếu mọi người để ý thì thường sẽ đi chơi theo đoàn gia đình lớn. Gia đình lớn ở đây mình nói là anh chị em, cô dì chú bác cùng họp lại và tạo nên 1 chuyến đi chơi. Có một nhược điểm mà ngày bé mình hong thích đi trip đại gia đình là do mẹ mình thường hay có tính cách thích nhìn người khác vui vẻ như kiểu lúc mọi người chơi thì mẹ mình ở lại giữ đồ cho mấy đứa nhỏ. Chưa kể đến, thời ấy mấy dì mình còn có con nhỏ - mấy đứa nhỏ tầm 1-2 tuổi thoi, xong đi chơi thì mẹ mình sẽ giúp ẵm bồng, trông trẻ, đi chơi nhưng hong hề khỏe khoắn, hứng thú nên mình rất không thích điều ấy. 😞
Và rồi, rất nhiều năm trôi qua, mình đã đủ lớn để có quan điểm, ý kiến trong nhà thì mình đã thực hiện điều ấy ngay khi có cơ hội là dịp lần đầu tiên Anh hai về nhà sau 6 năm. Flex mụt tí là trip đó là do hai anh em mình lo hết, ba mẹ chỉ việc đến ngày đó ngưng việc và lên xe đi thoi. Mọi sự sắp xếp đều nằm tay mình, mình thiết kế chuyến đi thật nhẹ nhàng, chill chill, giảm khâu di chuyển nhất có thể và chủ yếu là để ba mẹ trải nghiệm đó đây vì ba mẹ mình ít khi đi du lịch lắm. Và tất nhiên mình đã chọn Phú Quốc - vì mình là dân Kiên Giang mà. Mình sẽ hong review Phú Quốc ở đây mà mình sẽ chia sẻ cho mọi người một loại cảm xúc mà mình có được khi thực hiện chuyến đi đấy.
Hong biết mọi người có nhận ra không là khi mình càng trưởng thành thì dường như vai trò của chúng ta và ba mẹ đang dần hoán đổi cho nhau ấy. Hồi bé, là ba mẹ nắm tay, dắt mình đi, chỉ mình xem cái này cái kia và động lực để ba mẹ tham đi chơi là để mình được đi chơi. Vì hồi bé mình nhát lắm, dù là đi chơi cùng người thân trong nhà mà hong có mẹ thì mình sẽ không đi, chỉ thích ở nhà chơi với mẹ. Xong đến giờ thì mình sẽ dắt tay ba mẹ đi đi đâu, xem gì, ăn chỗ nào, chơi sao, blabla. Chúng mình sẽ là người người trả lời những câu hỏi như này là gì?, kia là sao?, tại sao có ?, của ba mẹ. Và có 1 khoảnh khắc mà mình còn nhớ rõ chính là lúc cả nhà mình đi dạo trong Grand World Phú Quốc, mẹ mình đi dạo, nhìn mấy tòa nhà liền kề màu sắc bảo là: “công nhận nó làm đẹp thiệt, nhìn như nước ngoài zậy” - cái mình bảo: “đúng òi, nó dựa theo kiến trúc ở thành phố Venice, Ý ấy mẹ. Hôm nào nhà mình đi Ý hen 😋”.
Xong mẹ mình đáp lại là: “ờ để ráng kiếm tiền cho con gái đi Ý” xong mình chậm lại 1 khắc rồi nghĩ: “Mình phải thật giàu, mình phải đưa được ba mẹ mình ra thế giới”.
Đến đây, mình mới thấy thấm cái câu “tốc độ thành công của chúng ta nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của bố mẹ”, vì thực sự đúng là thứ mà chúng ta không thể ngăn lại chính là chuyện ba mẹ chúng ta cứ dần già đi ấy. Kiểu mọi người sẽ thấy là ba mẹ dành dường như gần hết phần đời của mình để cho chúng ta những điều tốt nhất ấy. Với ba mẹ mình thì mình chính là ước mơ đời họ, là động lực để 2 người làm việc, mình vui, mình hạnh phúc thì ba mẹ mình hạnh phúc ấy. 💖💖💖
Mình thấy sẽ siêu lê thê khi nói về gia đình, vì mình có tỉ tỉ câu chuyện mình rút ra trong những năm lớn lên có cả ở cùng và ở xa gia đình. Mọi người có thể bảo đây là mục tiêu mà, đâu được gọi là ước mơ nhưng với mình thì ủa tại sao phải theo định nghĩa như vậy, mình thích sao thì gọi zậy, sao phải đúng sai phải hemm. 😎 Nhưng mình rất mong mọi người sẽ nhận được thông điệp mà mình muốn truyền tải qua chuyện về ước mơ này.
Xin chào và hẹn gặp lại (~ ̄▽ ̄)~
Mình là Thảo Quyên - một người bình thường trong thể giới này 🌻
Comments